Chàng trai tật nguyền tự học trở thành nhà báo
06.2008
|
Nhà báo Trần Hồng Giang viết bài |
Với niềm say mê, sự kiên trì luyện tập, kẹp chiếc bút vào giữa hai ngón tay tật nguyền rồi tì cán bút vào má, cậu tập viết. Khi viết, cái đầu của cậu cứ ngoẹo về một bên và cúi sát trang vở, đưa đi đưa lại theo từng nét chữ rất khó nhọc.
Trò đùa của số phận...
Anh Trần Hồng Giang (sinh năm 1974 ở xã Nghĩa Hùng, huyện Nghĩa Hưng, Nam Định) là con út trong một gia đình mà cha là thương binh mất một cánh tay, còn mẹ anh làm ở cửa hàng hợp tác xã.
Cũng như bao đứa trẻ khác ở cái làng quê yên bình hẻo lánh này, những năm tháng đầu đời của Giang hết sức hồn nhiên, đẹp đẽ. Nhưng rồi cái ngày định mệnh ấy đã đến gieo tai hoạ xuống cuộc đời Giang cùng gia đình, khi anh vừa tròng 6 tuổi. Hôm đó, sau khi bắn lũ chim trong vườn, bố anh đã khoá nòng súng cẩn thận và cất vào góc nhà.
Vốn tính hiếu động hay bắt chước người lớn, anh em Giang mang súng ra chơi trận giả. Bỗng nghe tiếng "đoàng" đanh gọn, mọi người hốt hoảng chạy vào thì thấy Giang nằm trên vũng máu. Viên đạn xuyên qua cổ từ trước ra sau, đi qua đốt sống cổ. Từ đó, cậu bé Giang không cử động được nữa. Từ ngực trở xuống, các cơ cứ teo dần, mất cảm giác. Chỉ còn đôi mắt mở to nhìn xa xăm chất chứa một nỗi buồn. Mặc dù hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, nhưng bố mẹ Giang vẫn cố gắng đưa anh đi hết viện này viện nọ để chữa trị. Cuối cùng phần vì bệnh quá nặng, phần vì gia đình không đủ kinh phí nên bố mẹ phải đưa đứa con út bị liệt gần như toàn thân ấy về nhà.
Và nghị lực vươn lên
Dù phải nằm bất động một chỗ nhưng Giang không chịu chấp nhận, buông xuôi theo số phận. Anh chị Giang cứ đi học về là lại đến giường của Giang để kể chuyện học hành ở trường lớp, rồi bày lại cho Giang các bài học.
Cậu bé Giang cứ lặng lẽ tiếp thu rồi biết đọc, biết nhẩm những phép tính đơn giản lúc nào không biết. Khi đã đọc được rồi, Giang lại muốn viết. Với niềm say mê, sự kiên trì luyện tập. Kẹp chiếc bút vào giữa hai ngón tay tật nguyền rồi tì cán bút vào má, cậu tập viết. Khi viết, cái đầu của cậu cứ ngoẹo về một bên và cúi sát trang vở, đưa đi đưa lại theo từng nét chữ rất khó nhọc. Những con chữ đầu tiên hiện ra trên trang giấy, mặc cho các khớp xương của cậu cứ mỏi nhừ và tê buốt. Giang mải mê sớm chiều luyện tập khiến những con chữ ngày càng trở lên rõ ràng và mềm mại.
Trở thành nhà thơ, nhà báo
Theo năm tháng, những cuốn sách giáo khoa và các quyển vở của anh chị đã được Giang mày mò tự học, cơ bản đã tiếp thu hết nội dung kiến thức. Không dừng lại ở đó, Giang học thêm tiếng Anh trong chương trình truyền hình VTV2 và hoàn thành chương trình THPT và chương trình bằng C tiếng Anh.
Qua việc kết hợp đọc sách báo, nghe đài và xem ti-vi, Giang đã không ngừng trau dồi kiến thức, đặc biệt là những tri thức về khoa học xã hội. Anh thông hiểu các tác giả, tác phẩm của văn học Việt Nam và nước ngoài và luôn nắm được tình hình phát triển của văn học đó đây.
Năm 1992, sámg tác đầu tiên của Giang xuất hiện trên báo Hoa Học Trò. Giang sung sướng vô cùng, suốt đêm không ngủ. Tác phẩm đầu tay như một liều thuốc bổ kỳ diệu giúp Giang tự tin hơn để sáng tác. Anh viết nhiều thể loại như: thơ, truyện ngắn, tạp văn, mẩu chuyện cười... và được đăng thường xuyên trên các báo, tạp chí: Áo Trắng, Mực Tím, Tuổi trẻ, Hoa Học Trò, Báo Nam Định, Tuổi Trẻ Cười, Lao Động, Tạp chí Văn Nhân...
Đến nay, Giang đã có tác phẩm đầu tay ra mắt bạn đọc, đó là tập thơ Nỗi nhớ mùa hè (Hội VHNT Nam Định xuất bản). Năm 2006, Giang đã đoạt giải Nhì (không có giải Nhất) cuộc thi viết về Những kỷ niệm sâu sắc với Đài Tiếng nói Việt Nam, Giải Ba cuộc thi viết về Những người phụ nữ vượt lên số phận của Báo Lao Động. Và đầu năm 2007, Trần Hồng Giang đã trở thành hội viên của Hội VHNT Nam Định, hội viên Hội Nhà báo Nam Định. Đó là những phần thưởng xứng đáng dành cho chàng thanh niên hiếu học và giàu nghị lực này.
Trần Văn Lợi
(Khu 7, Rạng Đông, Nghĩa Hưng, Nam Định)
(Theo dantri) |