Những vần thơ từ Đất Thanh
10.2007
Áng thơ đi giữa cuộc đời Sẻ vơi bất hạnh buông xuôi nỗi buồn Lân la chiều muộn ngọn nguồn Nghe trong róc rách trăng luồn vào mây.
Thầy Giáo ơi !
Vợ ít chữ, chồng chẳng nhiều gì chữ Đời khổ nghèo manh áo miếng cơm Hết cấp Một đành theo bạn Lúa Kiếm kế nuôi thân. Trăng khuyết....trăng tròn !
Lợn gà dịch, cùng lo chạy chữa Lúa keo rầy, cùng phun thuốc trừ sâu Hời hợt làm theo, qua loa tạm bợ Được-Mất nhờ trời. Chỉ những buồn đau !
Lớp “Trung tâm” được thầy giúp đỡ Từng việc, từng khâu chỉ rõ cách làm Đúng phương châm “cần gì học nấy” Có giờ thực hành, có cả tham quan
Lâu chẳng học óc đâm mụ mỵ Thầy giảng năm, chỉ nắm được ba Vội thúc vợ gọi đồng môn gỡ bí Thuốc trà xôm... Rồi cũng trôi mà !
Nay đồng ruộng lúa thơm chín rộ Già lợn snh sôi lúc nhúc, béo tròn Thầy giáo ơi ! Mong thầy quá bộ Dự với gia đình một bữa cơm ngon.
Tác giả: Xuân Thơm (Hội Khuyến học tỉnh Thanh Hoá)
....
Thừa Thầy
Ai ơi chớ bảo thầy thừa Những lời như thế có vừa lòng nhau ? Kiếp thầy nghĩ lại mà đau Khi cần trọng vọng mà sau xem thường Phải đâu xưa lỡ độ đường Xin người bố thí đồng lương qua ngày Phong thầy, dấu đỏ còn đây Mòn đời vì trẻ những ngày đã qua Trẻ nay khôn lớn đi xa Phải nên nông nổi thành ra thừa thầy ? Ngẫm ra cũng lắm điều hay Dân trí còn thấp mà nay thầy thừa !.
Tác giả: Sơn Hải (Hội Khuyến học tỉnh Thanh Hoá)
......
Tiếng Trống gọi
Gặp trường xưa đầy nắng Gió qua sân bời bời Ngàn dấu chân in lối Nâng bước đi bồi hồi Lại trở vể bến cũ Ta như con thuyền trôi Qua năm tháng dằng dặc Lòng ngổn ngang mây trời Gặp lại thời thơ bé Cái được - Mất rõ ràng Đã qua con sông rộng Thầy bắc cầu ta sang Nghỉ hưu không còn trẻ Làm khuyến học đêm ngày Lòng bỗng vui trẻ lại Việc làm vẫn hăng say Như nghe tiếng trống gọi Lớp cháu con bây giờ Tiếng thầy cô răn dạy Như chúng mình ngày xưa.
Tác giả: Trịnh Minh Thuyết (Hội Khuyến học tỉnh Thanh Hoá kính tặng các Thầy, Cô đã nghỉ hưu đang làm khuyến học)
Tác giả: Ngô Ngọc Tuấn Hội Khuyến học tỉnh Thanh Hoá viết
Áng thơ đi giữa cuộc đời Sẻ vơi bất hạnh buông xuôi nỗi buồn Lân la chiều muộn ngọn nguồn Nghe trong róc rách trăng luồn vào mây.
Hội Khuyến học Bá Thước – Thanh Hoá viết:
Tôi trở về con đường nhỏ năm xưa Man mác yêu thương như về quê nội Trường sơ tán tuổi thơ sôi nổi Gương mặt con người ai cũng giống người yêu
Vẫn con đường đỏ lựng chẳng phong rêu Đường dính khi mưa gọi đường “chung thuỷ” Những kỷ niệm thiêng liêng thuở bé Bỗng hiện lên như thực như mơ
Đây khu trường Sư phạm đơn sơ Những mái nhà tranh lẫn vào cây lá Hào luỹ dọc ngang lẫn vào đất đá Nhà giáo sinh, xem cả nhà dân
Oanh liệt một thời cả nước ra quân Học vì nhân dân cũng là mặt trận Đói bụng rét run, học ngồi học đứng Tiếng hát vang rừng vang núi Mỹ Tân
Nhớ những ngày kỷ niệm hiến chương Mấy thằng trai Thái đi bắt cá Con gái Mường lót lá cơm lam Các bạn Kinh làm bánh chè lam
Đêm văn nghệ bập bùng ngọn lửa Thời lãng mạn sao mà thương nhớ Dù khó khăn gian khổ vẫn cứ vui Nếu có gì đổi được tuổi đôi mươi Ta bỏ tất, lấy một ngày xưa ấy !
Chân đang bước trái tim bùng cháy Đâu làng Beo xóm Mán ...ta ơi ! Tôi đi xa mấy chục năm rồi Nay trở lại bỗng thành khách lạ
Chỉ có núi vẫn xanh màu cây lá Cô gái Mường gánh bắp đi qua Con đường này đã nở mấy mùa hoa Nay rộng mở thênh thang về phố.
Tôi trở lại thăm con đường quen cũ Và bồi hồi tìm dấu những người thân.............
Nguyễn Viết Thuyên Hội Khuyến học Đông Quang – Đông Sơn – Thanh Hoá viết:
Xếp lại bút nghiên thấy nhẹ lòng Người gọi ông, trò vẫn gọi thầy Trường lớp lui về trăng chuyển bóng Nhà riêng tỉnh mộng áng mây bay
Văn chương nhã thú càng thêm chuộng Hồng, cúc, huệ, lan...vẫn chửa khuây Văng vẳng tai nghe dồn tiếng trống Ríu rít đàn em dưới bóng cây.
admin |